Tôi mang theo Tiểu Bạch cùng Khả Khả, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy tới vùng ngoại ô.
Đây là cái thôn nhỏ ước chừng chỉ có hơn ba mươi hộ, lúc trước khi chúng tôi đi dã ngoại vẽ thực vật, giống như đã từng đi ngang qua, thôn này lệch khỏi quỹ đạo cách xa quốc lộ, một cái đường mòn khúc chiết thông hướng trong thôn, hai bên toàn là một mảnh ruộng hoang vu.
Thôn này có chút hẻo lánh, lại còn cách xa quốc lộ, vừa vặn thích hợp xuống tay làm chút chuyện xấu, chúng tôi ngồi xe đi tới ven quốc lộ, rồi sau đó bảo lái xe trở về, bởi vì trên con đường phía trước, tùy thời đều có khả năng gặp nguy hiểm.
Khả Khả tốc độ nhanh nhất, vẫn luôn chạy ở phía trước, tôi lo lắng cô ta trúng chiêu, nhắc nhở cô ta chú ý an toàn, cô ta lại không để ý lời tôi chút nào, cô ta không sợ bất luận độc gì cả.
Được lắm, thì ra là thân thể bách độc bất xâm, tôi hiểu được nguyên nhân Tư Đồ tiên sinh để cô ta theo tới đây, vì thế cứ yên tâm để cô ta chạy ở phía trước, rất nhanh đã tới cửa thôn, một đường bình yên vô sự, Khả Khả nhảy lên một gian phòng đất ở cửa thôn, đang muốn đi xuống thăm dò, bỗng nhiên, nơi xa truyền đến hai tiếng súng vang.
Khả Khả ngao ô la lên một tiếng, đôi tay che chắn trước người, chỉ nghe leng keng hai tiếng giòn vang, Khả Khả xoay người rơi xuống đất, lại lui mấy bước, tôi đưa mắt nhìn, móng vuốt cô ta cũng đã vươn ra, lúc này lại không ngừng run rẩy, hiển nhiên vừa rồi cô ta dùng móng vuốt này chặn viên đạn.
Chúng tôi nơi này, có thương chỉ có một người, Lãnh Thanh Dương.
Quả nhiên, sau đó Lãnh Thanh Dương xoay người đi ra khỏi gian phòng, ngẩng đầu vừa thấy là chúng tôi, cũng sửng sốt một chút, Khả Khả vừa thấy anh ta thì bắt đầu giận dữ, thả người nhảy lên trên một cái, ít nhiều tôi sớm phòng bị cô ta, giữ chặt cô ta kêu lên.
- Người một nhà.
Hai cái người này có thể nói là kẻ thù đối đầu cũ, Lãnh Thanh Dương vừa thấy là cô ta, thì hạ súng xuống nhún vai nói.
- Ngại quá nha, tôi không thấy rõ là cô tới.
Khả Khả nhe cái miệng nhỏ đầy răng nanh ra, tựa như một con mèo hoang đang cực kỳ tức giận, một câu không nói, còn muốn xông lên đi cào anh ta, tôi vội nói.
- Thôi, Khả Khả đừng nháo, tôi nói Lãnh cảnh sát, trước khi cảnh sát các người nổ súng cũng không cần cảnh báo trước hay sao, lỡ đâu làm ngộ thương người khác thì biết sao giờ. Hướng Vũ đi đâu, còn cái tên cổ vương kia ở trong thôn này sao?
Lãnh Thanh Dương không sao cả mà bĩu môi nói.
- Cậu có thể đổi xưng hô được rồi, hiện tại tôi đã bị tạm thời cách chức, cho nên, không cần cảnh báo.
Anh ta xoay người chỉ chỉ trong thôn, lại nói.
- Nếu như mà cổ vương ở trong thôn, thì tôi cũng không cần đứng đây nói chuyện tào lao với cậu, trong thôn hôm nay sáng sớm có người trúng cổ, chúng tôi mới tìm lại đây, thực tế còn không có phát hiện hành tung cổ vương, Hướng Vũ đang đi tìm ở bên trong, tôi lưu lại nơi này, một là xem xét tình huống, hai là chờ các người.
- Anh bị tạm thời cách chức? Có người trúng cổ? Đây đều là tình huống như thế nào...
- Cậu đến xem sẽ biết.
Lãnh Thanh Dương không nói gì thêm, xoay người đi vào phía trong thôn, trong lòng tôi buồn bực, vội theo ở phía sau, cùng nhau vào thôn. Khả Khả vẫn tức giận khó nguôi, ở sau lưng Lãnh Thanh Dương nhiều lần hoa hoa, xem như vậy thế nào cũng phải cào anh ta vài cái mới có thể hết giận.
Lãnh Thanh Dương rủ họng súng xuống, lại lơ đãng đối với Khả Khả, cũng không quay đầu lại nói.
- Nếu như cô dám lộn xộn, tôi liền dám nổ súng, đạn của người khác không có mắt, nhưng mà đạn của tôi lại mọc ra đôi mắt đấy.
Khả Khả lại muốn phát tác ngay tại trận, tôi ngăn ở trung gian hai người nói.
- Làm ơn đi, hiện tại mọi người là người một nhà, đấu đá cái gì, Lãnh Thanh Dương, anh lại không phải không biết tình huống của cô ấy, bớt tranh cãi sẽ chết à?
Lãnh Thanh Dương quay đầu lại nhìn nhìn tôi, lại liếc Khả Khả một cái, rốt cuộc cũng ngậm miệng.
Khả Khả là cái người đáng thương, bị hồn phách lão miêu bám vào người, hiện tại là cái nửa người nửa miêu yêu quái, có thể đứng ở trận doanh bên này của chúng tôi đã không dễ dàng, chỉ có thể nói lớn cô ta vài tiếng thôi, nếu không nháo lớn đều khó xong việc, cái tên Lãnh Thanh Dương này, thật làm cho người ta không nói được lời nào.
Trong thôn mọi nhà đóng cửa bế hộ, một luồng không khí khẩn trương bao phủ trong thôn, Lãnh Thanh Dương mang theo chúng tôi đi tới một hộ nhà, đẩy cửa đi vào trong viện, chỉ thấy có bảy tám người vây quanh ở trong viện, ở giữa trải một chiếc chiếu, có một bé trai cỡ mười tuổi đang nằm trên đó, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhìn lại giống như người chết.
Chúng tôi đi vào, một cái trung niên hán tử đi lên đón, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, cả người run run, thẳng lăng lăng nhìn Lãnh Thanh Dương nói.
- Cảnh sát, này, này làm sao, nếu không…
Lãnh Thanh Dương ý bảo ông ta không nên gấp gáp, nói với tôi.
- Nếu không thì cậu đến xem?
Tôi gật gật đầu, đi lên trước nhìn thử, chỉ thấy đứa bé này đại khai cũng chỉ khoảng mười ba, bốn tuổi, làn da trên mặt cùng những chỗ không có quần áo che đậy trên người đều chuyển đen, rất nhiều chỗ còn có cả máu bầm, quần áo rách nát, giày cũng mất đi một chiếc, đồng tử đã bắt đầu phóng đại.
- Này…… Như thế nào không giống như là trúng độc?
Tôi buồn bực nói, đang muốn hỏi người nhà đến tột cùng đã xảy ra cái gì, đại môn bỗng nhiên bị người đẩy ra, một cái lớn giọng ồn ào.
- Sao lại thế này, một đám người đều choáng váng có phải hay không, chạy nhanh kêu xe bệnh viện…
Tôi quay đầu nhìn lại, đây là một cái hán tử mặt mày hồng hào, trung niên hán tử chạy đi lên mặt ủ mày ê nói.
- Lý thôn trưởng, đây không phải là do cảnh sát tới nói sao, anh ta nói chuyện này kỳ quặc, trước không cần đưa bệnh viện, tôi cũng đang sốt ruột đây…
- Không cho đưa bệnh viện? Ra mạng người tính lên đầu ai, cảnh sát lại không phải bác sĩ, lời này ai nói…
Bộ dáng của Lý thôn trưởng hung hăng, Lãnh Thanh Dương lạnh lùng nói.
- Tôi nói, đứa nhỏ này trúng chính là một loại kỳ quái độc, nếu đưa đi bệnh viện, để cho đám lang băm kia lăn lộn một hồi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Cậu là cảnh sát?
Lý thôn trưởng trên dưới đánh giá anh ta vài lần, nói.
- Cậu không cho đưa đi bệnh viện, ra mạng người thì cậu phụ trách? Cậu có thể cho chữa khỏi?
Lãnh Thanh Dương nhàn nhạt nói.
- Ông chỉ cần ngậm miệng lại, là có thể chữa khỏi.
Nói chuyện, anh ta khẩu súng cất vào trong lòng ngực, lúc này Lý thôn trưởng mới thấy trong tay anh ta có súng, sửng sốt một cái, lúc này mới không nói, quay đầu nhìn đứa bé kia, bỗng nhiên kêu sợ hãi một tiếng, sắc mặt xoạt một cái đã thay đổi hoàn toàn.
Ông ta vừa kêu, những người khác trong viện cũng đều phát ra một mảnh kinh hô, đồng thời lui ra phía sau một mảng lớn, tôi vội vàng tiến lên nhìn thử, tức khắc tôi cũng hoảng sợ.
Tôi thấy một màn cực kỳ đáng sợ, chỉ thấy mặt đứa nhỏ này đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà sụp xuống, giống như là ngạnh sinh sinh bị lực lượng gì đó rút ra huyết nhục nửa bên mặt.
Trong viện lại bắt đầu yên lặng, một màn kỳ dị khủng bố này đã dọa cho mọi người sợ hãi, một luồng không khí bất an lại quỷ bí dần dần tràn ngập khắp sân.
Hít một hơi thật sâu, mang Huyết Ngọc Ban Chỉ lên ngón tay, không nói hai lời, tiến lên đâm vài cái vào mặt đứa nhỏ này, Huyết Ngọc Ban Chỉ hơi lóe hồng mang, vài giọt máu tươi đã thấm vào trong.
Tiếp theo, tôi lại lấy ra cái hạt châu của u Dương Dương, dùng bàn tay lăn qua lộn lại vài cái trên khuôn mặt đã hãm sâu xuống của đứa trẻ, sau đó chỉ thấy hạt châu dần dần biến sắc, tôi lại lăn lộn vài cái, tốc độ sụp xuống của gương mặt dần dừng lại, tôi đang thoáng yên tâm, bỗng nhiên nó lại mở trừng mắt, tròng mắt xám trắng tĩnh mịch không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi thình lình bị hoảng sợ, chỉ thấy đứa nhỏ này gắt gao nhắm đôi mắt lại, đồng thời, hình như có thứ gì đó, đang ngọ ngoạy ở dưới làn da đứa bé.
Tôi đang cân nhắc đây là có chuyện gì, Khả Khả ở bên cạnh bỗng nhiên bước nhanh đi lên, cũng không nói lời nào, nhanh như chớp dùng hai ngón tay chọc thẳng vào gương mặt của đứa bé kia.
Trong lòng tôi cả kinh, nhưng còn chưa kịp nói cái gì, tay cô ta cũng đã rụt trở về, nhìn lại thử, trên đầu ngón tay cô ta đang kẹp một con trùng màu vàng béo núc ních, đang không ngừng mấp máy giãy giụa.
Trong viện tức khắc kinh hô một mảnh, Khả Khả dùng sức kẹp hai ngón tay, ném bay cái con trùng vàng mập mạp kia, Lãnh Thanh Dương không chút do dự, nâng súng bắn lên, chỉ nghe một tiếng súng vang, chỉ thấy con trùng vàng đang bay kia đã nổ tung, ngay sau đó một mảnh màu đỏ sương mù tản ra, mùi vị gay mũi, một lát sau sương mù biến mất, có người gan lớn chạy qua đó nhìn xem, cái con trùng kia đã bị oanh thành một đống phấn vụn.
- Chính là thứ này tác quái.
Lãnh Thanh Dương nói, mắt liếc nhìn nhìn Khả Khả, thu hồi súng, nhàn nhạt nói.
- Thân thủ cũng không tệ lắm, lá gan cũng đủ lớn.
Khả Khả không để ý đến anh ta, tôi cúi đầu lật mí mắt đứa bé nhìn thử, đã khôi phục một chút bình thường, chỉ là cái chỗ gương mặt bị lõm xuống kia lại không thể nào khôi phục lại như bình thường.
Người trong viện đều xem choáng váng, từ tôi đuổi độc cho đứa bé, đến Khả Khả kẹp ra con trùng vàng, Lãnh Thanh Dương nâng súng xạ kích, chẳng qua là chuyện phát sinh trong hơn một phút ngắn ngủi, nhưng lại làm người kinh tâm động phách, nhìn thấy ghê người, Lý thôn trưởng bị dọa mặt mũi trắng bệch, liên thanh kêu.
- Này, đây là gì đồ vật, sao trên người con nhà ông, lại có thứ ghê gớm này …
Mà hán tử trung niên kia lại còn vô dụng hơn cả ông ta, cả người đều thiếu chút nữa nằm liệt trên mặt đất, tiến lên muốn ôm đứa bé kia, Tiểu Bạch giữ chặt ông ta, kêu lên.
- Ông đang tự tìm đường chết sao, bây giờ không được chạm vào đứa bé kia, toàn thân nó đều là kịch độc đó.
Khi cậu ta vừa nói dứt lời, các thôn dân nhanh chóng tản ra thật xa, tôi cúi đầu nhìn kỹ tình huống đứa bé kia, gật đầu nói.
- Các người cũng đừng sợ, tạm thời coi như đã bảo vệ được mạng cho đứa bé ngày, chỉ là còn cần giải độc, hiện tại các người tìm một cái phòng sạch sẽ, an tĩnh, mang chúng tôi qua đó.
Hán tử trung niên nghe vậy, vội vàng tìm cho chúng tôi một cái phòng không ai ở, tôi cùng Khả Khả cùng nhau nâng cái đứa bé kia vào phòng. Kỳ thật lòng tôi cũng có chút thấp thỏm, chẳng qua trong tay cầm cái hạt châu kia, giống như là mang theo băng dính cách biệt, mới có thể bảo đảm sẽ không trúng độc, mà Khả Khả, cô ta vốn dĩ chính là thể chất đặc thù, bách độc bất xâm.
Đóng cửa phòng lại, để cho mọi người không liên quan đi ra khỏi phòng, tôi mới thấp giọng hỏi Lãnh Thanh Dương.
- Anh nhìn thử xem, cái con trùng hồi nãy là cái thứ gì, còn có hạt châu này, rốt cuộc cách dùng của nó là như thế nào?
Lãnh Thanh Dương không nói gì, mở cửa gọi người cầm một chén nước trong lại đây, đặt ở trước mặt tôi, nói.
- Cái con sâu kia sao, không hề nghi ngờ, là cổ vương muốn dùng huyết nhục đứa nhỏ này, tới đào tạo độc trùng, nhưng mà tính lần này hắn thất bại rồi. Cậu đưa hạt châu ra đây, tôi đây nói cho cậu, cách dùng chính xác của hạt châu này…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo